Pages

Wednesday, December 14, 2016

motivation

Mấy hôm nay cứ nghĩ quẩn. Mấy người "nhắc" khéo rằng, hãy vực mình dậy bằng một bầu nhiệt huyết quan trọng và thông thường. Mấy ngày nay chắc nghĩ về điều này nhiều quá, nên có lẽ quẩn thêm. Mấy hôm nữa ra sao? Mấy điều này cũng quẩn như đang đưa cổ mình vào thòng lọng, và rút, treo lên cao giữa trần nhà…

Bầu nhiệt huyết là thứ quái đản gì? Hồi xưa hăng say lắm, mỗi tuần ít nhất cũng phải đọc đựơc một cuốn sách nào đó, thông thường là tiểu thuyết. Ngày ngày chăm chỉ học tiếng Anh tiếng em. Đêm về nghe VOA và rất khuya, thỉnh thoảng có đọc một bài thơ hay là ngồi lặng im nghĩ ngợi một lúc. Hồi ấy, chửi thề rất ít và thường khiêm nhường nhấn nhịn. Hồi ấy, vẫn luôn tung tăng vui ca tháng ngày, để chờ đợi và hi vọng một cái tương lai nào đó sáng văn sủa. Hồi ấy, tai có vẻ như điếc lác và mắt mũi nín thinh không lấy làm vui vẻ gì trước những thứ người ta cho là mòi mặn cuộc đời. Giờ thì…sáng mắt ra. Không còn điếc nữa.

Ví như dạo này. Công việc khả quan và có vẻ thú vị nhất là được dạy học trò trong 2 tiết bồi dưỡng ngắn ngủi. Tuy vậy, nó chẳng thấm tháp gì và cũng không sao so sánh, "bù đắp" được với việc mỗi ngày phải lên đứng lớp quát tháo, mất thời gian, không quen, cụt cả hứng…với mấy đồng chí học trò nghịch ngợm tuổi mười mấy. Và có lẽ vì đi lại, bay lượn nhiều quá, món cafe bỗng trở nên đáng ghét, chẳng giúp gì cho chủ nhân nó bay nhẩy thêm, lượn lờ thêm mà buộc phải vạ vật ra nằm thở thở phì phì. Đáng ngại thay.

Ví như sáng nay. Ngồi rất lâu, nghĩ rất kĩ, nhưng không sao "giải thoát" được cho tình cảnh trớ trêu của hai "đứa con" đang mắc tóc. Còn cha của chúng nó đã phải bỏ bút đấy đi lang thang ra mạng viết mấy dòng này, khi để chúng nó chết đói chết khát. Biết dẫn chúng nó đi đâu bởi cha chúng nó cũng chưa biết đi đâu. Mèn, lãng nhách ghê khủng khiếp. Hay là cho chúng nó chết luôn đi. Nhưng mà, chúng nó, có vẻ như sẽ yêu nhau….Thế mới khổ đau!

Nhiệt huyết ở đâu nhỉ, khi dạo này không được nông nhàn một phút giây nào. Tay chân mắt mũi căng ra, đi tìm một sự chia vơi, nhưng gặp toàn nghịch cảnh. Thân phận kiếp người và những đớn đau đã được dự báo trước cho kẻ du ca cầm hồ ta là đây chăng hỡi chàng? Chẳng còn ai bên chàng. Chỉ một thanh âm réo rắt vữa ra theo làn khói. Mà không thấy hình thù…Đấy, có thế thôi.

Nhiệt huyết thì để làm gì nhỉ? Khi những kẻ kia đang cười và ta khóc thét lên, không biết lí do. Và hình như chính tại ta thường quen với sự phủ quyết này và định kiến nặng nề khó rời bỏ. Có ai hiểu những dòng này???

Written hơn 10 năm trước, ngày 6/12/2006.