Pages

Wednesday, May 18, 2016

Thu Huế

Mùa thu như một em nymphet thần diệu, ai lóng ngóng giấu bổi hổi theo sau vòng xe nhõng nhẽo qua cầu. Như em gái nép trong khung cửa ngày không mưa, tịnh yên gieo một tiếng lắng sâu hoài u. Nhưng mùa thu Huế rất vội, cô gái đỏng đảnh rất vội qua cầu. Tôi đã mười ba năm chôn vùi trong huyệt mộ tha hương nơi đây, nên thu Huế với tôi, như những khoảnh khắc ngọt dịu quá vãng và thực tại suy kiệt, cũng như thức gợi trong sâu xa một đốm lửa nhỏ, cháy rất vội, đến mức chẳng kịp thu vén cũng chẳng kịp... cháy cho đã đời.


Thu Huế chỉ độ một tuần lễ trọn vẹn. Khi cả thành phố ngủ yên một màn khói sương mỏng tang vương giăng ngõ ngách. Ánh đèn vàng lúng liếng như mắt ai. Thành phố ngủ sâu chỉ còn khe khẽ đâu đó tiếng rụng rời của nhành lá trong khuya khoắt. Sương tan trên mặt lá, buông lơi vỉa hè, phía cuối đường người lao công áo cũ phôi phai lúi cúi.

Tôi thích cảm giác được chạy xe bạt mặt ngoài đường rồi hít hà cái không khí trong lành của tự do. Chỉ một chặp nữa Huế sẽ tự biến mình thành một lão bà rảnh việc tối ngày lụ khụ sụt sịt ướt át. Mùa Đông xứ Huế rất chán, vì người ta chỉ có thể à ơi qua hốc mắt khi mặt mũi kín mít áo ướt, tay chân run rẩy căng vó chạy khỏi cơn mưa đang đuổi. Cầu Trường Tiền thu về hóa nàng tiên thơ, đông tới rặt một đống sắt rỉ lạnh ngắt.

Thu xứ Bắc nhà tôi biến đôi mắt thành mộng mơ, cả tháng rã rời nhặt lá vàng với ngắm nai tơ ngơ ngác. Thu Huế nơi đây lại như cơn ảo mộng, thoáng lời thở than, như một xiên nắng, nửa phách đàn, chẳng kịp nắm lấy...

Vậy nên, phải chạy theo để cố nhặt một mộng mơ đỏng đảnh ưa tung tẩy, kẻo mặt người sớm già theo tích tắc khắc giờ, khi thu tan và khuất lấp xa xôi