Pages

Saturday, October 10, 2015

Chừ tôi đã phê đen

Y như là gì đấy to tát lắm, y như là đang run rẩy rống lên giữa một ngày hoa, bời bời bung nở những rã rời buông lơi đắm đuối khuất lấp. Bởi vì,

Có những chuyện, những sự tình ta chỉ có thể chấp nhận để quên đi đặng mong nhẹ nhàng cất bước. Như một chiều sẽ mưa ai cản được. Khi có quá nhiều dự tính, hóa ra lại chẳng phải đang lười nhác lắm ru, vì bận bịu tính toán, những cái kết bất khả thành đã trôi tuột rất vội, hững hờ đắng đót. Ai biết được trong một ngày nắng vẫn kiền thành, người được trao một ân huệ quá lớn từ công ty sổ xố, trong khi thơ cũng như mơ, lan man nơi đâu chẳng thèm sà vô trang giấy.

Tại nữa, cái vị ngọt lịm của sữa đặc, khác nào lưỡi kiếm đang ẩn nấp trong khiên, hay lời dịu dàng của cỏ may chờ găm vào áo ai thơ thẩn.

Uống phê đen, mình như là đang chạm tới đáy cốc của trần trụi, đắng ngắt, vị giác chẳng còn phải lọc vội lọc vàng, cái ngọt ngào chết người kia, để chạm cái mặt kiêu sa vào tận cùng sâu thẳm thuần thôi vị đời. Uống phê sữa, sao đời nó dễ trôi dễ nuốt. Ai chẳng ưa.

Uống phê đen, chạm vào rồi nỗi kiệt cùng đen đúa trần ai, như cái dây cung đã lên hết, như hông đã chạm vào đường cong phía dưới của hình sin, còn sợ gì mà chẳng bơi lên. Như hoa đã tàn, lá trụi, cây cháy đen, chừ thấy một mầm non mới nhú.

Thực ra, sau rốt, uống phê đen vì không muốn bụng nó béo thêm, và nhất là, giá nó rẻ hơn thôi, hii Biểu tượng cảm xúc pacman