Vì dòng đời đổi trắng thay đen?
Không, chẳng qua là năm thứ 2 đại học, tôi đã may mắn đốn ngộ hoặc điên khùng rồ dại rũ bỏ cái tham sân si cuối cùng là nhạc nhẽo, quyết định tặng lại thằng em cây đàn guitar giá rẻ hiệu Tân Châu mua tiệm sách gần cầu Trường Tiền. Chẳng ai rảnh để bơi song đề trên những cảnh tình khác nhau, đặng mong đối chứng, mà thay vào đó, nhất loạt đều đơn tuyến tại thân, tiền hậu theo chiều thời gian thiên di. Thế nên, khi đập vỡ cây đàn, tôi thấy mình bớt đi rất nhiều phiền muộn, và sống toàn tập cho dự án cuộc đời tuyến tính duy nhất tôi vừa là đạo diễn, vừa là diễn viên chính và đồng thời khán giả.
Đôi khi rũ bỏ là hành vi đưa động cơ trở về với số không, để làm một bước ngoặt, hay ít ra là mưu cầu rồi đây đời ta sẽ khác đi. Khi đập vỡ cây đàn, ta không những phá những gông cùm duy lí hoặc thuần duy cảm, để trở về với tự nhiên nhuần nhị sáng tỏ nhất, là chấp nhận lí tính đơn thể duy nhất giữa vô vàn thụ thể tụ kết. Thật ra, cứ suốt ngày chê bai siêu hình thì chẳng phải đã siêu hình lắm ru. Thật ra, cứ suốt ngày mỉa mai duy tâm mình lại chẳng đã phi lí trí lắm sao? Tôi cứ có cảm giác đơn cực mà không thể tiến xa thành vĩ cực.
Đập vỡ cái cây đàn cũng như rũ bỏ những rào cản tâm lý, ta được trở về với số mo, hầu chờ những xung năng mới cho cuộc đời dài rộng phía trước. Cây đàn vô tri không buồn, chỉ có những rung cảm của kẻ chơi khúc nhạc hoặc người lữ khách thưởng thức giai âm mới rung ngân.
Thôi thì đời cứ như một buổi chiều nhạt chẳng biết rõ trong thân phận của mỗi tha nhân hiện sinh trên đời này ai buồn ai vui khi tôi đập vỡ cây đàn?
Nói kiểu bài học kinh nghiệm ấy là đôi khi cần rũ bỏ những đam mê-như-là-rào cản, như gạt nước mắt để mắt thêm sáng tỏ. Những ủy mị xin được buông lơi...